Dưới lăng kính của V2X, nền âm nhạc Việt Nam đang trong giai đoạn đón “những đợt sóng mới” mang theo rất nhiều nghệ sĩ trẻ nhưng đầy tài năng, tự nhiên nhưng cũng không kém phần nổi bật trong tư duy âm nhạc, gu thẩm mỹ và góc nhìn cá nhân của mỗi người. Nhắc đến họ – những nghệ sĩ Gen Z thì cái tên Wren Evans ắt hẳn sẽ “pop” lên trong đầu bạn, bởi làm sao bỏ qua được mái đầu ánh kim, khuôn mặt bén như Gillette và những giai điệu như dính keo lên khúc ngân nga bạn ca (khi tắm)?
Wren Evans và V2X lần đầu tiên gặp mặt tại một rạp phim quận 3, cũng là nơi Wren đồng ý thực hiện buổi biểu diễn live acoustic (coming soon) và cho V2X biết rõ hơn về những điều đã tạo nên Wren Evans của ngày hôm nay.
Wren sinh ra và lớn lên trong môi trường như thế nào?
Em sinh ra ở Hà Nội, ở Việt Nam từ bé đến lớn. Em học ở một trường quốc tế Pháp liên cấp, là từ cấp một đến cấp ba học với bạn bè có khi quen được mười năm luôn. Và môi trường ở đấy bạn bè nhiều người Tây, người Pháp, nói chung là dân tứ xứ đến đấy học và ngôn ngữ để bọn em hiểu nhau là tiếng Pháp. Trong lúc đó thì em cũng học thêm tiếng Anh, mà giờ em lại thích tiếng Anh hơn tiếng Pháp.
Như trước đây em có đề cập thì bố mẹ em mong muốn con mình chọn một sự nghiệp khác âm nhạc, vậy hiện tại bố mẹ em có hiểu và hỗ trợ những thứ em đang làm không?
Em nghĩ là bố mẹ em hiểu được phần lớn những gì em đang cố gắng xây dựng. Lúc trước, bố mẹ em chắc cũng có suy nghĩ em chưa đủ chín chắn để đưa ra những quyết định riêng – nó cũng đúng! Mà hiện tại thì bố mẹ em đã thấy những thành tựu khiêm tốn em đạt được, thấy mặt em trên báo thì cũng yên tâm. Thế là em mới được phép vào Sài Gòn một mình, còn bố mẹ theo dõi từ xa.
Cái mà Wren muốn chứng tỏ cho bố mẹ và bản thân nhất trong sự nghiệp này là gì?
Là mình chịu sống chết với cái nghề này, cũng là lời nhắc nhở cho bản thân “OK, giờ sống chết là phải có nhạc, nhạc sẽ không rời được bởi cái cốt lõi của mình ở đó”. Em quyết tâm đi cùng âm nhạc, đó là điều em muốn nhắn gửi cho bố mẹ và cả bản thân mình.
Quay lại quá khứ lúc mà Wren lớn lên, từ khi nào âm nhạc đã trở thanh một chủ đề chính trong cuộc sống của mình?
Tiến trình của em với âm nhạc nó diễn ra quá hiển nhiên đến mức em không nhận ra được điều đó cho đến cuối cấp ba, em bất ngờ vì âm nhạc đã luôn ở đó với mình. Từ bé thì em là người khá nội tâm, ít bạn bè, không nói chuyện với ai nhiều trong lớp, bù lại thì em rất là thích piano, nếu ở lớp có một đứa chuyên đánh piano thì đó là em. Sau này, em nhận ra rằng từ bé đến lớn, không có một ngày nào mà mình không đeo tai nghe. Cứ lên xe bus, cắm tai nghe vào, nhạc bật lên và cứ thế đến trường.
Ngoài ra, em đến với sáng tác thông qua sở thích viết thơ với hội bạn năm lớp 10, cứ chủ nhật là mỗi đứa sẽ đọc thơ của nhau. Mà dần dần thấy nhàm quá, vậy là lên mạng tìm type beat rồi đọc thơ của mình lên. Cứ như thế thì việc đọc thơ trên beat nó lại thành rap, sau đó em mới bắt đầu viết lời có giai điệu. Theo sở thích thì em cứ làm việc này mãi cho đến một ngày chợt nhận ra “oh, mình đang thực sự làm nhạc”, thế là cái sở thích dần phát triển thành niềm đam mê lớn đến như vậy.
Suốt hành trình em đi với âm nhạc, có người nào thực sự ảnh hưởng đến Wren không?
Em nghĩ một trong những người ảnh hướng nhất đến quyết định trở thành nghệ sĩ của em là bà giáo dạy piano hồi em còn bé tí. Bà ấy đánh piano chính cho một dàn giao hưởng bên Thuỵ Sĩ, đợt đấy về chơi thì bà mới nhận học sinh. Lúc vào học thì bà giáo dạy cho em nhạc cổ điển, và đặc biệt khác so với các lớp piano bên ngoài, bà cho phép em bỏ qua phần lý thuyết mà chỉ học cách đánh thôi, từ đó em biết chơi đàn. Trước khi rời Hà Nội, bà giáo có nhắn nhủ em rằng: “Đừng từ bỏ piano… bà không biết nó làm gì được cho con nhưng đừng từ bỏ, con có khiếu trong đấy nên hãy tiếp tục với nó nhé.” Lâu rồi em không gặp lại bà ấy nữa, chắc phải mười năm rồi.
Nếu không hát nữa thì Wren sẽ làm gì khác?
Em sẽ là kỹ sư âm thanh. Đợt cuối cấp 3 thì gia đình muốn hướng em đi học dược, nhưng em có nói với bố mẹ là em muốn thử sức làm kỹ sư âm thanh. Em cũng nộp đơn vào một trường bên Pháp, nhưng sau đó lại không đi.
Nhân vật Wren Evans có gì khác so với Phan khi ở nhà?
Em nghĩ là có sự tách biệt giữa Wren Evans và Phan khi ở nhà. Anh có thể nhìn thấy rõ ngay khi em làm nhạc với khi em nấu ăn chẳng hạn, là hai con người khác nhau, cách nói chuyện cũng thay đổi luôn. Khi là Wren Evans thì em có phần hơi kiêu một tí, do em biết mình muốn gì và đang làm gì, còn khi nấu ăn thì ngược lại hoàn toàn, mình chẳng biết gì về nấu nướng, nhưng mà thả Wren Evans vào lại phòng thu thì khác hẳn…
(còn nữa)
Đón xem phần còn lại của cuộc phỏng vấn ở clip Behind The Scene sắp tới cùng V2X và Wren Evans nhé!
Bài viết được thực hiện bởi Thắng Dương
Photographer @idoomythang