Hành trình phi thường của Playboicarmau đến với trượt ván chuyên nghiệp.
Có điều gì đó rất kỳ diệu về trượt ván, không chỉ là một môn thể thao hay sở thích đơn thuần, đó là một lối sống. Với Playboicarmau thì còn hơn cả thế, trượt ván đã mang đến lối thoát giúp anh vượt ra khỏi những tháng ngày u tối nhất và gặp được những người bạn tuyệt vời. Bằng ý chí, lòng dũng cảm và tình yêu mãnh liệt dành cho môn thể thao này, Playboicarmau đã trở thành vận động viên chuyên nghiệp và dần được biết đến rộng rãi trong cộng đồng trượt ván Việt Nam.
Trong bài phỏng vấn này, chúng ta sẽ khám phá hành trình truyền cảm hứng của Playboicarmau, từ một khởi đầu khiêm tốn cho đến ước mơ xuất ngoại thi đấu còn đang dang dở.
Hello Playboicarmau, điều tuyệt vời nhất khi trở thành một skater chuyên nghiệp là gì?
Điều tuyệt vời đối với mình khi trở thành một skater chuyên nghiệp là mình có thể cho mọi người biết được trình độ trượt của mình và truyền được năng lượng cũng như là cảm hứng đến với mọi người.
Trước khi đến với bộ môn này thì Playboicarmau là ai, bạn có thể giới thiệu đôi chút về bản thân cũng như nguồn gốc của cái tên “Playboicarmau”?
Trước khi mọi người biết đến mình qua hình ảnh trượt ván thì mình chỉ là thằng nhóc giản dị và có nhiều ước mơ ở vùng đất cuối cùng của bản đồ Việt Nam. Mình tên là Trần Thanh Đức (17/09/2000) đến từ Cà Mau và hiện mình đang sống và làm việc tại Sài Gòn.
Thật ra cái tên Playboicarmau của mình nó đến bất ngờ và có nhiều kỉ niệm. Hồi trước mình rất may mắn được anh Duy Lâm là founder DamnShop, anh Công (Rienevan) và anh Vén (oldiewrld) cưu mang. Cái tên đó xuất phát từ Playboi Carti, ở thời điểm đó thật sự mình chưa biết đến Carti nhưng có anh Vén mới hướng cho mình thay đổi profile để sau này hướng đi được đẹp hơn. Thì anh ấy gợi ý đổi tên mình thành playboi, lúc đó rất bất ngờ vì nó khác với tính cách của mình, nhưng mà cũng hay nên quyết định ghép thêm tên quê hương vào thì đọc ra là Playboicamau. Từ đó cái tên Playboicarmau đã giúp mình gây ấn tượng và được chú ý hơn trong làng trượt ván .
Có thể hình dung cuộc sống trước đây của bạn ở Cà Mau như thế nào nhỉ?
Cuộc sống lúc ở quê của mình không mấy êm đềm. Mình sinh ra trong gia đình có 3 anh em và mình là út, mình đã phải bươn trải từ rất sớm. Công việc của gia đình mình là sản xuất biển số xe cho bộ công an và mình đã phụ làm khi còn rất nhỏ và lớn hơn chút thì mình vừa học vừa làm để đỡ đần cho gia đình. Bạn bè ở quê cũng rất ít, thường thì mình đi học đi làm rồi về thỉnh thoảng thì đi đá banh, ăn uống. Cũng không có nhiều chỗ để đi ở Cà Mau. Điều làm mình nhớ nhất ở quê là không khí yên bình và con người thì vô cùng chân chất và có nhiều đặc sản ngon.
Sau đó thì ngọn gió nào đưa Playboicarmau đến với Sài Gòn?
Quyết định đi Sài Gòn của mình rất bất ngờ vì gia đình mình đã xảy ra nhiều biến cố. Đó là anh mình đã phạm phải việc không tốt ngoài xã hội nên bị bắt, gia đình lâm vào khủng hoảng và sống trong những lời dị nghị của hàng xóm. Công việc làm ăn cũng không thuận lợi và chưa dừng ở đó, trong khoảng thời gian anh trai đang cải tạo thì cha mình không may bị bệnh, phải điều trị một thời gian dài và qua đời. Thật sự mình đã rất buồn và u tối thậm chí nghĩ tới việc không muốn sống nữa, niềm tin duy nhất để mình vượt qua đó chính là mẹ mình.
Tết năm 2019, mình đã uống rất say vì quá buồn và lạc hướng không biết nên làm gì, cộng thêm lời ra tiếng vào xung quanh, mình đã rời bỏ mảnh đất mà mình yêu nhất cùng với cái ván và 500k. Lúc đó không có định hướng gì cả chỉ mong rời khỏi nơi đó thật nhanh. Mình thấy rất tội lỗi vì đã để mẹ ở quê, nhưng luôn tự dặn lòng là sẽ không quay lại cho tới khi mình thành công và muốn cho mẹ biết là con trai của mẹ không phải là thằng vô dụng.
Một câu chuyện dài thực sự, rất tự hào vì Playboicarmau đã không đầu hàng nghịch cảnh và tự tìm thấy lối thoát cho mình. Lối thoát đó đưa bạn đến với trượt ván, vậy thì cơ duyên từ đâu?
Cơ duyên mình biết tới ván trượt cũng vô tình lắm do một hôm mình đi chơi ở công viên và thấy mọi người đang tập thì mình tò mò và mượn thử. Mình đã chơi được nó ngay từ cái đặt chân đầu tiên và nhận ra rằng trượt ván là dành cho mình. Sau đó đến với Sài Gòn, trượt ván còn giúp mình kết nối với nhiều skater khác và dẫn lối đưa mình tới những trải nghiệm tuyệt vời.
Cảm giác mỗi khi thực hiện được một trick khó, ví dụ như một cái 360 flip thì nó sẽ như thế nào, có “đã” lắm không?
Cảm giác “bay trên chiếc ván” thật sự rất khó tả khi bạn làm được một trick khó. Không chỉ được mọi người vỗ tay khen ngợi mà còn lấy đi cả nước mắt vui sướng sau biết bao nhiêu nỗ lực, nói dễ hiểu hơn thì cảm giác như trúng được số độc đắc vậy.
Trượt ván có giúp bạn trang trải đủ cho cuộc sống ở Sài Gòn không? Nếu chưa thì bạn đã nuôi sống đam mê này như thế nào?
Thật sự trượt ván không giúp mình trang trải được vì ở Việt Nam chưa được phát triển và công nhận nhiều, mình đã làm đủ mọi loại công việc để có thể duy trì và trượt ván ở thành phố hoa lệ này. Anh Thái, founder Saigonskateshop, là người đã tài trợ và giúp mình có động lực trượt ván từ những ngày mình mới đến Sài Gòn.
Okay, giờ hãy nói về tình yêu của bạn dành cho bộ môn này.
Mình phải nói điều này, trượt ván nó giúp mình thay đổi rất nhiều không chỉ về tính cách mà cả lối sống, giúp mình gặp nhiều người tốt sẵn sàng giúp đỡ dù chỉ mới gặp lần đầu. Mọi người luôn cho mình cảm giác gần gũi và bình đẳng ko phân biệt.
Trượt ván nó đòi hỏi bạn phải có sự kiên trì và khi vượt qua được thì bạn mới cảm thấy bộ môn này điên rồ như thế nào. Đối với mình ván trượt giống như người bạn tri kỷ vậy, dù thế nào cũng có nó bên cạnh, mình thật sự rất yêu nó. Mình đã kiên trì nỗ lực tập luyện và mình không kỳ vọng kiếm được tiền từ nó. Nhớ lại lời tuyên bố trước khi rời quê, mình sẽ không phải tốn tiền cho bộ môn trượt ván này, và mình đã làm được qua việc đóng quảng cáo cũng như nhận tài trợ từ các brand quần áo. Thế thôi cũng đủ thấy, chỉ cần mình nỗ lực và thật sự yêu nó thì mọi thứ sẽ được đền đáp xứng đáng.
Có bao giờ Playboi Carmau tự cảm thấy nghi ngờ bản thân và những quyết định của mình không? Bạn hãy chia sẻ một cú bad trip suốt thời gian tự lập ở Sài Gòn và cách mà bạn vượt qua nó?
Mình cảm thấy bản thân hơi có chút mạo hiểm khi rời bỏ vùng an toàn của gia đình để lên Sài Gòn sống cuộc đời bấp bênh không người thân. Nhưng cũng vui khi được tự do tự lập và còn hạnh phúc hơn khi được sống với đam mê của mình. Sài Gòn cho mình nhiều cung bậc cảm xúc lắm nhưng kỉ niệm bad trip đáng nhớ nhất là khoảng thời gian mình ở quận 7. Lúc đó không nhà, không việc làm và phải ngủ ở ngoài đường, may mắn được bà madam người Hàn đã giúp cho mình có công việc và chỗ ở. Không biết phải nói thế nào, mình rất biết ơn khi gặp được nhiều ân nhân giúp đỡ. Còn động lực lớn nhất giúp mình vượt qua mọi trở ngại là mẹ ở quê, mình không muốn bà ấy phải sống khổ cực nữa. Đó là lý do duy nhất khiến mình trở nên mạnh mẻ và tồn tại được ở thành phố đắt đỏ này.
Những chấn thương thì sao, có đáng sợ không? Playboi Carmau cũng mới bỏ lỡ giải trượt ván đầu tiên của Saigon Skatepark, cảm xúc lúc đó của bạn như thế nào?
Đối với bộ môn này thì chấn thương hoàn toàn không tránh khỏi, trượt ván đòi hỏi bạn phải vượt qua sự sợ hãi. Cảm giác lúc lỡ mất giải trượt cũng khá tệ vì mình đã đợi ngày đó rất lâu, nhưng mình sẽ tập luyện kĩ càng hơn và sẽ cứng cáp hơn ở những giải đấu khác .
Bạn có lời khuyên nào dành cho những người mới bắt đầu trượt ván để tự bảo vệ mình khỏi những chấn thương nghiêm trọng?
Lời khuyên của mình muốn nói đến với mọi người là hãy luôn khởi động thật kĩ trước khi mình bắt đầu tập luyện và hãy chơi có trách nhiệm. Đừng ham những địa hình mạo hiểm khi khả năng của mình chưa cho phép.
Tầm nhìn của Playboi Carmau về trượt ván ở Việt Nam dưới cương vị của một vận động viên ra sao?
Đối với mình, trượt ván ở Việt Nam đang dần phát triển và được công nhận nhiều hơn. Ngày càng bắt gặp được nhiều skater giỏi ở địa phương và mạng xã hội cũng hỗ trợ lan toả những thước phim đó đến với nhiều người. Cá nhân mình thì đang trong quá trình tập luyện chăm chỉ để có thể xuất ngoại, mong sẽ gặp gỡ và học hỏi được nhiều từ skater giỏi ở nước ngoài.
Còn động đồng trượt ván của mình thì sao, những anh em nào trong cộng đồng mà Playboicarmau muốn shout out ngay và luôn?
Không biết phải nói cảm ơn như thế nào là đủ. Từ đáy lòng, mình biết ơn và trân trọng những người anh người bạn đã giúp đỡ mình suốt thời gian sống ở Sài Gòn. Mình xin gửi lời cảm ơn chân thành đến SAIGONSKATESHOP , PARADISE4SAIGON , DAMNSHOP, OLDIEWRLD, LOVEDALI, RIENEVANSKATEBOARDING. Nhờ có mọi người thì mới có Playboicarmau ngày hôm nay . Thank you, love u guys so much…
Nếu còn bất kỳ dự định nào mới trong tương lai, đừng ngần ngại chia sẻ với V2X nhé!
Dự định sắp tới của mình là có thể xuất ngoại và mình đang trong quá trình chỉnh chu về hình ảnh cũng như là tập luyện để có thể ra những video trượt ván hay hơn với mọi người . Cảm ơn V2X rất nhiều vì đã lắng nghe cũng như cho mình cơ hội được nói lên nỗi niềm của mình. Mình mong lan truyền được năng lượng tích cực đến với mọi người. Cảm ơn V2X rất nhiều!
–
Hình ảnh/Video: Long Huỳnh
Bài viết: Thắng Dương
Sản xuất: One Nguyễn & Khôi Nguyễn