Categories
Music

Tyler The Creator được trao giải người ảnh hưởng văn hoá tại BET 2021

Được trao cho một nghệ sĩ ‘trẻ, sáng tạo, có tác động đáng kể đến nền văn hóa.’

Rapper kỳ cựu LL Cool J sẽ giới thiệu Tyler, người đâu tiên được nhận giải Rock The Bells Cultural Influence Award tại BET 2021. Sự kiện năm nay cũng đánh dấu mối quan hệ hợp tác mới giữa BET và Rock The Bells, thương hiệu phong cách sống toàn cầu do LL Cool J thành lập vào năm 2018.

Theo BET, Giải thưởng ảnh hưởng văn hóa Rock The Bells “tôn vinh tác động văn hóa lớn của nghệ thuật hip hop đối với văn hóa đại chúng, thu hẹp khoảng cách giữa tất cả các thế hệ yêu thích hip hop.”

BET giải thích: “Giải thưởng về ảnh hưởng văn hóa của The Rock The Bells được trao cho một nghệ sĩ trẻ, sáng tạo, khác biệt và đã có tác động đáng kể đến nền văn hóa – đồng thời nâng cao cộng đồng của họ.” BET giải thích. “Những người nhận giải thưởng trong tương lai sẽ thể hiện sự tôn trọng sâu sắc đối với hip hop và truyền cảm hứng cho những người khác bằng nghệ thuật và hành động của họ – nâng cao và thúc đẩy văn hóa tiến lên.”

Những người được vinh danh sẽ được chọn bởi LL Cool J và các biểu tượng Rock The Bells khác.

Tyler, người sáng tạo, người đã giành được Album Rap xuất sắc nhất tại lễ trao giải Grammy 2020 cho IGOR được BET vinh danh vì “những đóng góp văn hóa ấn tượng, tài năng và sự sáng tạo không thể ràng buộc, đã củng cố anh ấy như một trong những động lực sáng tạo nhất trong nền âm nhạc. ” Rapper 30 tuổi cũng được đề cử cho bốn giải thưởng tại lễ trao giải BET năm nay, bao gồm Trình diễn trực tiếp xuất sắc nhất, Nghệ sĩ Hip Hop của Năm, Album Hip Hop của Năm và Nhà sản xuất của Năm.

Giải thưởng Hip Hop BET năm 2021 phát sóng vào thứ Ba, ngày 5 tháng 10, lúc 9:00 tối. ET.

Categories
People

SQUID GAME: CHÚNG TA BỊ “ĐÁNH LỪA” BỞI ĐIỀU GÌ?

SquidGame đang chiếm lấy thế giới theo một cách nào đó như một thế lực vô hình mà đạo diễn của nó đã đoán biết được trước rằng nó sẽ đến sau 13 “dùi mài” cùng quyển kịch bản. Bên cạnh cơn sốt Squid Game tạo ra cho những người yêu thích nó, chắc chắc đạo diễn kiêm biên kịch Hwang Dong Hyuk cũng đoán được những hiệu ứng trái chiều mà trò chơi này mang lại, hoặc cũng có thể, anh ấy đã chủ động tạo ra những luồng trái chiều đó…

Chắc hẳn số đông sau khi xem phim xong kể cả thích hay không thích, cảm nhận phim hay hoặc không thì luôn có một cảm xúc chung, đó là “chấm hỏi ?”. 13 năm để viết và xây dựng nên một kịch bản thì chắc chắn độ “dày dặn” của Squid Game sẽ không như số tập trong series rồi. Dấu “?” này theo ta trong cả quá trình từ biết đến phim, xem phim, trải nghiệm và phân tích, kể cả sau khi qua cuộc tranh cãi về nó, thì Squid Game vẫn luôn tồn tại những khúc mắc nào đó trong lòng những người xem, bản thân chúng ta có bị bộ phim này “lừa” không, và chúng ta “đã bị lừa” như thế nào? Không nói về tình tiết, diễn xuất, yếu tố bất ngờ hay những hạt sạn, hôm nay chúng ta sẽ nói về thế giới của Squid Game trong tưởng tượng của đạo diễn và tìm ra những góc khuất cũng như những thông điệp trong phim.

  1. Squid Game không chỉ là một bộ phim truyền hình sinh tồn mà còn là tấm gương phản chiếu nhiều góc tối của xã hội ngày nay.

“Mặc dù Squid Game là một loạt trò chơi sinh tồn nhưng yếu tố chính mà tôi hướng tới lại là con người. Khi khán giả nhanh chóng nắm bắt luật chơi, họ có thể tập trung theo dõi diễn biến tâm lý và cảm xúc của các nhân vật khi tham gia trò chơi sống còn này”. “Những series trò chơi sinh tồn khác thường sẽ theo chân một anh hùng có thể giải toàn bộ các trò chơi hóc búa và trở thành người chiến thắng. Thế nhưng, series này lại là câu chuyện của những kẻ thua cuộc. Chẳng có người chiến thắng hay thiên tài nào ở đây cả, chỉ có một cá nhân sẵn sàng tiến lên để giúp đỡ người khác mà thôi”, đạo diễn Hwang Dong-hyuk nói thêm.

Đạo diễn Hwang Dong-Hyuk

Bên cạnh đó, điểm chung của các trò chơi sinh tồn tập trung khá nhiều về bối cảnh, công nghệ của các sân chơi mô phỏng, hoặc yếu tố thần bí vi diệu, nhưng ở Squid Game, ngay từ đầu thì đạo diễn đã thể hiện rõ sự tập trung của mình trong phim không phải là trò chơi và là con người, hoàn cảnh, diễn biến tâm lí dẫn đến các quyết định của nhân vật.

2. Các ẩn dụ về các vấn đề trong xã hội:

  • Trong xã hội tư bản, người giàu có quyền lực nhất: Sự phân biệt giàu nghèo một cách tàn nhẫn là chủ đề được nhấn mạnh trong ‘Squid Game’. Trò chơi tử thần này sinh ra không nhằm mục đích gì ngoài mục đích “giải trí” cho những người giàu có. Họ là những người đưa ra các quy tắc giúp mọi thứ hoạt động hiệu quả và khi những quy tắc đó không làm họ hài lòng, họ có thể được thay đổi ngay lập tức trước sự bất lực của những người theo dõi họ. Một ví dụ của điều này là trong vòng kính. Khi phát hiện người chơi có thể nhìn vào các tấm kính để phân biệt đâu là kính cường lực, ban tổ chức đã tự ý… tắt đèn để đảm bảo tính giải trí của trò chơi khi người tham gia phải liều mình. Mặc dù quản trị viên vẫn nói về “sự công bằng”, điều này rõ ràng không áp dụng cho sự tương phản giữa người giàu và người nghèo.
  • Người chơi – tầng lớp dưới cùng của xã hội, không có con đường thoát nghèo trong một xã hội như vậy
    Những người nợ nần, túng thiếu, sống dưới đáy xã hội là những người chơi ‘Squid Game’. Về bản chất, họ không có lựa chọn nào để thực sự “sống”, ngoài việc tham gia vào trò chơi sinh tử này. Đó là lý do tại sao tập 2 của bộ phim được gọi là “Địa ngục”. Trong tập này, các người chơi có cơ hội trở lại cuộc sống cũ. Tuy nhiên, những gì họ nghĩ là hòa bình hóa ra lại là tự do giả tạo. Cuộc sống cũ của họ là địa ngục, và ở đó họ khó có cơ hội leo lên nấc thang xã hội. ‘Squid Game’ ra đời như một “cơ hội đổi đời” để thu hút kẻ yếu, nhưng tất cả chỉ là dối trá, khi trò chơi được thiết kế để chỉ 1 người có thể sống sót. Nhục nhã hơn nữa khi tính mạng, tình cảm, lương tâm của những người nghèo lại trở thành công cụ giải trí, thỏa mãn nhu cầu của những người đứng đầu cơ sở. Ngay cả Gi Hun (Lee Jung Jae) đã sống sót và sở hữu tiền thưởng của Trò chơi Mực, nhưng vẫn không thể hạnh phúc. Số tiền anh ta nắm trong tay là “tiền máu”, là sinh mạng của 454 người, không ai chứng thực cho sự “làm giàu” phi pháp đó. Gi Hun sống sót chứ không phải chiến thắng. Thậm chí anh ấy còn sống sót vì nó đã được trò chơi “cho phép”.
  • Năng lực không phải là yếu tố quyết định thành công
    Trong những ván đấu cuối cùng, không khó để nhận thấy nam chính Gi Hun đại diện cho kiểu người “ăn may”. Trong một xã hội trọng tài, Gi Hun là một trong những người đầu tiên bị đào thải vì không đủ tài năng, liên tục bị lừa dối. Nhưng trong Squid Game, anh ấy là người sống sót. Trò chơi thứ năm – đá bước bằng kính là một phép ẩn dụ phản ánh rõ nhất điều này. Những người đi đầu sẽ trở thành “những con chuột thí nghiệm”. Người có thể vượt qua thử thách (thợ làm thủy tinh) bị người chủ trò chơi lừa bằng cách tắt đèn để khiến anh ta thất bại. Chỉ những người may mắn mới giành chiến thắng. Tương tự như ngoài đời, năng lực không phải là yếu tố duy nhất quyết định thành công. Hoàn cảnh xuất thân, địa vị xã hội, thừa kế, giới tính, di truyền, xã hội xung quanh… là tất cả những yếu tố chúng ta không thể kiểm soát, nhưng chúng lại góp phần quan trọng vào thành tích của mỗi người trong cuộc sống. “Con cáo có thể trở nên xám xịt, nhưng không bao giờ tốt”.
  • Sự phân biệt giới tính vẫn tồn tại trong xã hội
    Một yếu tố khác mà Squid Game chú trọng là sự phân biệt giới tính giữa nam và nữ. Nhân vật Ni Myeo ngay từ đầu đã bị Deok Soo lăng mạ một cách trắng trợn, chỉ vì cô ấy là phụ nữ. Bộ truyện tiếp tục khi các nhân vật nữ bị phớt lờ khi lập nhóm vì nam giới chỉ muốn ở cùng một đội với “những người mạnh nhất”. Trò chơi kéo co chứng tỏ nam trong một đội không phân thắng bại. Điều này thậm chí còn được thể hiện qua các nhân vật điều khiển Squid Game. Có thể thấy, không ai trong số các VIP là phụ nữ. Việc giới thiệu sự thiếu vắng các nhà lãnh đạo là phụ nữ chắc chắn là một ý định của các nhà sản xuất phim truyền hình. Việc đàn ông luôn chiếm ưu thế trong các vị trí quyền lực, hoặc thường có thu nhập cao hơn trong xã hội, phần nào được lý giải thông qua những chi tiết này của Squid Game. Đặc biệt là trong một xã hội còn nặng về phân biệt giới tính đối với phụ nữ như Hàn Quốc, trò chơi Squid càng trở nên thời sự hơn bao giờ hết.
  • Tham nhũng ở khắp mọi nơi
    Mặc dù tổ chức Squid Game được mô tả là “nghiêm túc” và mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, nhưng nó đã sớm tiết lộ rằng có một đường dây buôn bán nội tạng ngầm đang diễn ra. Các công nhân của Squid Game bí mật đánh cắp cơ thể của những người chơi thua cuộc và kết nối với một bác sĩ giả danh người chơi, để thu thập nội tạng dưới sự điều khiển của “Front Man”. Đây là một ẩn dụ cho sự thối nát đang diễn ra trong các tổ chức cầm quyền của xã hội. Những hành động bất hợp pháp (ngay cả trong Trò chơi Mực bất hợp pháp) luôn diễn ra để một số người bóc lột vì lợi ích cá nhân. Tổ chức buôn bán nội tạng trong Squid Game đã bị phát hiện và trừng trị. Tuy nhiên, đó có phải là hoạt động “tham nhũng” duy nhất diễn ra trong trò chơi này không?

3. Những khái niệm về sự công bằng bị đánh tráo lẫn lộn

  • Đầu tiên, chúng ta hay có câu: “Thế giới này công bằng khi nó bất công với tất cả mọi người”.
  • Công bằng: Trong phim, luật lệ duy nhất không thể thay đổi chính là tính công bằng của trò chơi, các nhân vật phải có xuất phát điểm và điều kiện như nhau để tham gia trò chơi và nhấn mạnh lí do là vì ở cuộc sống thật bên ngoài, họ là người đã chịu đủ những bất công trong xã hội, đây là sự công bằng đầu tiên. Cho đến chuyện quyết định chọn chơi ở lần 1, và trở về cuộc chơi ở lần 2, tất cả đều dựa trên sự lựa chọn của người chơi chứ không phải bắt ép.
  • Thế nhưng, cái bất công là người chơi được có những lựa chọn với giá trị hoàn toàn không cân xứng, ví dụ cái giá của trò chơi là “Tiền và mạng sống”. Điều bất công tiếp theo dựa trên những ẩn dụ ở phần 2 cho thấy: Dù được cung cấp điều kiện cân bằng nhất, những người chơi vẫn mang sự bất công của mình trong xã hội để đối xửa với những người còn lại vì quyền lợi của mình. Đây chính là bản chất của sự công bằng mà biên kịch muốn chúng ta làm rõ, sự công bằng hay bất công nó là từ sâu thẳm trong bản ngã của con người, chứ không phải là từ điều kiện, học thức, hoàn cảnh hay bất kì thước đó nào đó. Và điều thú vị nhất chính là, đôi khi sự công bằng chúng ta tìm kiếm cho bản thân lại mang lại bất công cho người khác, vậy đó có còn gọi là công bằng?

4. Bức tranh toàn cảnh và trò chơi của ekip với người xem:

  • Mỗi tầng lớp nhân vật trong phim đều có ích nhất 2 trò chơi: Nếu đối với người chơi họ sẽ chơi cùng trò chơi sống còn của mình bằng cách đối phó với hoàn cảnh và bản thân mỗi trò chơi thì chiến đấu với những con người xung quanh và lương tâm của mình cũng chính là một trò chơi khác. Nếu tinh ý ta có thể nhận ra, trò chơi đập giấy ban đầu cũng chính là cách để chọn người chơi hoặc nhân viên của tổ chức này, theo nhiều phân tích khác nhau cho thấy, những nhân viên được phân chia cấp bậc bằng mặt nạ khoác bên ngoài những bộ đồng phục đỏ giống nhau chính là những người chơi phụ, ở đây, những nhân viên này họ cũng phải đánh đổi lương tâm của mình để đánh đổi với một “phần thưởng nào đó”. Bên cạnh việc thích nghi, họ cũng phải tìm ra con đường để giữ lấy mạng sống cũng như xa hơn là tư lợi từ xã hội trong khu vực của trò chơi này… đương nhiên những tầng lớp còn lại như lãnh đạo hay các vị khách VIP cũng có những trò chơi dành cho vị trí của mình.
  • Bức tranh toàn cảnh quá lớn: Theo cách kịch bản được xây dựng thi tổ chức lập nên trò chơi này đã hoạt động khá lâu đời và có những hệ thống chặt chẽ, và họ nâng cấp nó từng ngày để bảo đảm sự bảo mật cũng như thú vị cho trò chơi, bên cạnh đó cũng là sự nâng cấp trong việc điều hành và xử lí tình huống… Những người lập nên trò chơi này như được thấy dù cho nhân vật chủ chốt là host đã qua đời ở cuối season 1, nhưng nó lại mở ra hàng loạt những biến số sẽ xảy đến cho season sau. Chuỗi câu hỏi còn quá nhiều, vậy chúng ta có nên suy đoán hay chờ đợi. Điều này đã thể hiện khả năng xây dựng kịch bản chặt chẽ từ biên kịch sau ngần ấy thời gian tạo ra, phát triển và chỉnh sửa tính logic của một thế giới trò chơi như Squid Game.

Xem đến đây chắc chắn các bạn đã hiểu chúng ta bị lừa như thế nào rồi nhỉ? Chúng ta bị đánh lừa vì chính sự tò mò và mong muốn có phần rập khuôn định kiến của mình. Cũng như những người chơi hay các lớp nhân vật khác trong phim, concept trò chơi từ các phim sống còn luôn tạo được sức hút vì nó kích thích được “máu hiếu thắng” trong người xem, đây là một cú lừa điển hình của thể loại phim này nhưng nó chưa bao giờ lỗi thời. Squid Game và một số phim Hàn Quốc gần đây đã bắt đầu biết cách ám thị sự đồng cảm và dấn thân của người xem. Với Squid Game, chúng ta bị ám thị càng nhiều bởi những tình huống trong những chi tiết, tình huống diễn ra trong cuộc chơi hay diễn biến tâm lí bằng góc nhìn của nhân vật người chơi thì càng nhiều phần đến khi mở ra toàn bộ kết quả ở cuối phim thì ta lại càng bị đi sâu vào những đánh giá, mâu thuẫn, tức giận và vô tình bị cuốn vào hàng loạt những câu hỏi, khúc mắc và những giả thuyết trong tưởng tượng. Đó là lí do kết phim, người xem bị chia thành nhiều phe khác nhau để giúp cho Gi-hun lựa chọn một quyết định đúng nhất mà quên mất đây là nhân vật của anh ấy, và quyết định cuối cùng của Gi-hun phải như thế mới là cánh cổng tiền đề ekip Squid Game dẫn dắt cho mùa sau…

Một cách thông minh nhất, Squid Game khai thác một nỗi ám ảnh văn hóa đối với các trò chơi điện tử. Các người chơi đang được theo dõi, nhưng người xem chỉ bị loại bỏ một bước, và không thể không đặt mình vào vị trí của họ. Một tình tiết hậu trường làm rõ ràng rằng bất cứ ai cũng có thể rơi vào cảnh nợ nần do vận rủi, trong khi hình ảnh đầy rẫy những bức ảnh chạm quen thuộc. Có những hành lang giống như mê cung, nhạc phim leng keng và cầu trượt quá khổ, giống như bữa tiệc dành cho những đứa trẻ tồi tệ nhất thế giới. Trong thế giới này, biên kịch kiêm đạo diễn Hwang Dong-hyuk đã sắp đặt những tình huống khó xử hấp dẫn – liệu bạn có phản bội bạn mình để thoát chết không? – và để chúng chơi trong những cơn căng thẳng đau đớn.

Netflix đã thử nghiệm phim truyền hình tương tác trong quá khứ với bộ phim Black Mirror: Bandersnatch năm 2018, trong đó người xem có thể đưa ra các lựa chọn ảnh hưởng đến cốt truyện. Một loại phiên bản truyền hình của những cuốn sách phiêu lưu do chính bạn lựa chọn, sự thông minh của chính nó đôi khi phải trả giá bằng cách kể chuyện. Squid Game cho thấy rằng bạn không cần lựa chọn trên màn hình để khiến người xem đầu tư vào số phận của các nhân vật. Ngay cả khi không có yếu tố tương tác, có một tính tương đối ở đây có thể giải thích sự phổ biến rất lớn của nó. Tiền đặt cược ở đây cao hơn nhưng cảm xúc thì rất quen thuộc, chạm vào chính trị sân chơi ở mọi lượt. Trong một tập, có một cảnh đau lòng về việc chọn các thành viên trong nhóm trước khi trò chơi bắt đầu. Ngay cả khi không có khả năng tử vong, không phải lúc nào việc được chọn cuối cùng cũng có cảm giác như ngày tận thế?

Categories
Art

Set Designer phía sau Savage x Fenty Vol. 3 nói về sự thử thách đến từ Rihanna

Willo Perron là set designer đằng sau chương trình Savage x Fenty Vol .3, được công chiếu trên Amazon Prime vào tuần trước. Perron, là người làm việc từ phiên bản đầu tiên và thứ hai của chương trình, và đã hợp tác với nhiều bên để giúp Rihanna nhận ra tầm nhìn của mình để biến các buổi trình diễn Savage x Fenty thành một sự kiện lớn kết hợp thời trang, biểu diễn và nghệ thuật.

Trong buổi trình diễn thứ ba, Perron tập trung vào khách sạn Westin Bonaventure, một công trình kiến ​​trúc ở trung tâm thành phố Los Angeles được thiết kế bởi John C. Portman Jr. vào năm 1974. Perron nói rằng mục tiêu của ông là thể hiện vẻ đẹp của kiến ​​trúc mà không cần bổ sung trang trí.

Perron chia sẻ: “Vẻ đẹp của tòa nhà này chính là sự vĩ đại vốn có này. Hợp lý cho việc láp đặt thiết bị máy chiếu phát video v.v. Tôi luôn cố gắng hạn chế mọi người gợi ý những thứ như là: ‘Này, hãy thêm pyro đi.’ Nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần để cho không gian và kiến ​​trúc nguyên bản và tập trung vào những thứ tinh tế như màu sắc đậm đà và đầy cảm xúc. ”

Tại đây, Perron, người được biết đến với công việc của mình với các nghệ sĩ bao gồm Kanye West, DrakeJay-Z, nói về những gì anh ấy muốn làm khác biệt cho Vol. 3 cho thấy, Rihanna thách thức anh ấy như thế nào và tầm quan trọng của việc diễn giải lại các tài liệu tham khảo (thay vì sao chép chúng chính xác).

Quá trình bắt đầu như thế nào? Và bạn được giao nhiệm vụ hoàn thành gì cho Savage x Fenty Vol. 3?
“Điều này thật sự khó nói. Tôi còn nhớ buổi đầu tiên họ đã thực hiện một buổi shooting ở Morocco. Vì vậy, tôi đã nghiên cứu kiến ​​trúc ở Địa Trung Hải và Nam Âu và Bắc Phi và họ đều có sự liên kết với nhau vì văn hoá họ rất gần gũi. Cho nên với số đầu tiên đã bị định hướng bởi campaign trước khi tôi tham gia. Cho show thứ 2, tôi đã nghiên cứu kỹ bộ sưu tập và các danh mục khác nhau của nó. Có cái thì nhiều hoa văn, có cái tối hơn, có cái sexy hơn. Ban đầu tôi có ý định làm “một ngày sống cùng Rihanna”, nhưng mà kiểu phiên bản giả tưởng của việc Rihanna đi vào văn phòng hằng ngày, cho nên tôi đã chọn cảnh nhà máy và công việc vận chuyển với Travis Scott ở cuối. Cuối cùng tôi đã lấy cảm hứng từ bộ sưu tập pha trộn với thế giới tưởng tượng này và biểu diễn quá trình thiết kế và sản xuất.

Chúng tôi đã thay đổi từ mỗi định dạng, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi nên tiếp tục làm điều đó và đi vào vị trí lần này. Tôi bắt đầu nghĩ về những địa điểm yêu thích của mình ở LA và chúng tôi đã ghi lại ba hoặc bốn địa điểm và thu hẹp nó xuống Khách sạn Bonaventure. Và nó đã trở thành nhân vật trung tâm của chương trình.”

Bạn đã thấy cấu trúc này thường xuyên. Bạn đã bao giờ tưởng tượng mình sẽ sử dụng nó theo cách này chưa?
“Ồ, hoàn toàn không. Điều thú vị ở nơi đó là tôi luôn thực sự yêu thích các tòa nhà. Nhưng tôi luôn luôn nói rằng, “Thật tuyệt nếu có thể làm lại nó và đưa nó trở lại thời hoàng kim trước đây.” Và khi chúng tôi quyết định quay chương trình ở đó, nó giống như, “Ồ, tuyệt, chúng tôi phải đưa nó trở lại vinh quang trước đây nhưng theo một cách sân khấu hơn.”

Bạn đã nói rằng khi bạn thiết kế không gian, bạn muốn tạo ra một số loại cảm xúc. Bạn đang cố gắng tạo ra cảm xúc gì với cấu trúc này?

“Các bức ảnh chụp cũng thực sự bổ sung cho mọi thứ.
Chà, vẻ đẹp của tòa nhà này là có sự hùng vĩ vốn có này. Nó thực sự là loại bóng bẩy và quá trớn. Sẽ rất dễ dàng để thêm các phần trình chiếu và video và như thế, tất cả những loại gags này. Điều của tôi chỉ là luôn rút lui khỏi mọi người kiểu như, “Này, hãy thêm pyro.” Nhưng tôi cảm thấy rằng chúng ta cần để không gian và kiến ​​trúc như vậy và tập trung vào những thứ tinh tế như màu sắc bão hòa sâu. Và còn rất nhiều điều đang diễn ra. Có rất nhiều người và vũ đạo nên nó không cần phải được cố trang hoàng. Nó chỉ cần là một khung cảnh đẹp.”

“Vì vậy, phần lớn là về sự tiết chế, điều này thật buồn cười khi nói về chương trình phô trương này. Và, điểm thứ hai trong việc này là có thể chơi với quy mô lớn. Giống như cảnh quay tuyệt đẹp ở phía trên cây cầu, sử dụng tòa nhà làm bối cảnh, và những mái vòm đồ sộ này. Và chúng tôi đã có được những bức ảnh 360 độ bằng drone này giúp khuếch đại quy mô của buổi biểu diễn.”

Chúng tôi thích cách tất cả các bạn sử dụng rất nhiều phần khác nhau của không gian và có thang máy như loại không gian chuyển tiếp này. Có câu chuyện nào bạn muốn kể về khách sạn / không gian không?

“Chúng tôi bắt đầu với một câu chuyện nhẹ nhàng. Tôi luôn thích những bộ phim giống như ban đêm và bạn thấy rất nhiều cảnh ở trung tâm thành phố và rất nhiều ánh sáng bão hòa. Nhưng không bao giờ có nghĩa là một câu chuyện tường thuật theo nghĩa đen. Và tôi muốn nó ở trong một không gian huyền ảo. Tôi không muốn nó giống như đây là một khách sạn. Nó có thể là bất cứ điều gì. Và tôi muốn chia tay mọi thứ bằng những khoảnh khắc thân mật này với một người duy nhất. Vì vậy, đó là nơi xuất hiện việc sử dụng thang máy và các họa tiết. Nó giống như một thiết bị thay đổi nhịp độ trong suốt chương trình.”

Cũng rất thú vị khi thấy mỗi người biểu diễn trong các bối cảnh rất khác nhau. Giống như Nas biểu diễn trên sân khấu lớn đó, và sau đó Normani biểu diễn trong chiếc hộp màu đỏ, và sau đó là Lourdes [Leon] là trên giường. Bạn có quyết định về thiết kế không gian cho mỗi nghệ sĩ không?
“Chúng tôi xây dựng tất cả những thứ này và chọn vị trí và thời điểm mọi người tham gia chương trình và điều gì có ý nghĩa cho mỗi bản nhạc. Đây không giống như một chương trình trao giải nơi ai đó sẽ đến và thực hiện công việc sản xuất của họ. Mọi người được tích hợp vào chương trình hiện có. Vì vậy, những chiếc hộp nhỏ được dùng để trở thành loại họa tiết trang trí mặt tiền cửa hàng mà chúng tôi đã nghĩ đến. Vì vậy, đó là hai đoàn tàu chuyển động đồng thời, dành cho việc tìm ra ai đang biểu diễn và điều đã diễn ra hiệu quả khi chúng tôi đang xây dựng chương trình thực tế.”

Normani Performance
Lourdes con gái của Madonna trong bài diễn của Savage Fenty.
Set diễn của Lourdes trong bối cảnh trên giường.

Tôi không biết bạn phê bình công việc của mình như thế nào, nhưng nhìn lại hai chương trình còn lại, bạn có muốn làm khác đi không? Bạn có thấy điều gì bạn không thích không?
“Tôi là người chỉ trích nhất mọi thứ tôi làm và tôi thích, không có khả năng nhận được lời khen và luôn có hơn 500 điều mà tôi lẽ ra phải thay đổi. Vì vậy, thành thật mà nói chương trình đầu tiên rất thú vị vì chúng tôi đã thay đổi hình thức của nó. Đó là một loại biểu diễn kết hợp giữa buổi hòa nhạc và trình diễn thời trang và chúng tôi đã thực hiện nó trong một lần chạy. Tôi nghĩ rằng chương trình thứ hai muốn làm quá nhiều. Và giống như, đây là sáu giao diện khác nhau. Và nó gần giống như định hướng nghệ thuật đã quá xuất hiện trong mọi thứ khác mà nó muốn làm. Và tôi nghĩ rằng đó là một bài học cho tất cả mọi người vì chúng tôi đã thực hiện chương trình đầu tiên và chúng tôi đã nói: “Tuyệt vời, chúng ta hãy làm lớn hơn nữa”. Và lớn hơn, đôi khi nó có nghĩa là nhiều hơn nữa. Và tôi nghĩ điều tôi hài lòng về chương trình thứ ba là sự tiết chế, giống như là “chúng ta hãy rút lui chứ không phải làm nhiều thứ và cố làm việc nhiều hơn trên những thứ tinh tế sẵn có. Tôi nghĩ rằng đó thực sự là bài học từ chương trình một và hai. Chúng tôi muốn làm việc trên những hình tượng độc đáo hơn cho những thứ này để mọi người không phải đưa ra quyết định đâu là phần hay nhất của chương trình.”

Rihanna thách thức bạn như thế nào?
[Cười.] “Uh, anh bạn. Tôi nghĩ rằng trên quy mô này và trong thế giới mà chúng tôi đang làm việc vốn dĩ có sự cạnh tranh nhưng là với chính mình nhiều hơn. Vì vậy, chúng tôi vừa hoàn thành 1 phần và tôi đã nói, “Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Làm thế nào để chúng ta phát triển thứ này và làm cho nó tốt hơn? Và như, điều mà tôi không thích là gì và làm cách nào để chúng ta chỉnh sửa điều đó một cách tự nhiên? Và bạn biết đấy, cô ấy và tất cả những người khác tham gia đều mong đợi ngày càng nhiều hơn và tốt hơn. Đó là một thử thách liên tục.”

Bạn có thách thức Rihanna?
“Ồ, liên tục. Toàn bộ con người của tôi là đặt mọi người vào những nơi hơi khó chịu hoặc những nơi mà họ không nghĩ đến và đó là những gì tôi làm.”

Hãy nói về tài liệu tham khảo. Bởi vì trong chương trình Savage x Fenty, bạn đã nói về những bộ phim như phim Heat và Busby Berkeley như những điểm tham chiếu. Có rất nhiều lời bàn tán về cách mọi người diễn giải các tham chiếu hoặc đôi khi sao chép chúng một cách chính xác. Bạn nghĩ gì về nó? Làm thế nào để bạn tìm đến các tài liệu tham khảo mà không quá hoài cổ?
“Bạn đang chạm vào một chủ đề rất gần gũi và thân thương. Tôi nghĩ xu hướng là cái chết của sự sáng tạo. Tôi nghĩ rằng thương hiệu của mọi người đều làm một điều gì đó ở trong cùng một thời điểm và cùng một thứ, và điều đó khiến mọi thứ thực sự, thực sự không thú vị. Điều gì đang xảy ra và bạn đã muốn đưa nó lên Instagram, đó là mọi người đang có nhu cầu rất cao và muốn được yêu thích, rằng mọi người đều đang làm điều phổ biến. Và tôi nghĩ rằng nếu bạn muốn làm những điều thú vị, bạn phải không nổi tiếng và bạn phải đi ngược xu hướng. Và thời trang bị ảnh hưởng bởi điều này rất nhiều. Và một trong những lý do khiến tôi không làm việc trong lĩnh vực thời trang là vì tôi không thực sự tin vào cỗ máy xu hướng…

Và tôi nghĩ rằng cảm hứng nên đến từ cảm xúc. Nó giống như, bạn đang phản ứng với điều gì? Đó có thể là album ảnh của bà bạn và bạn nhìn thấy một bức ảnh và nó là thứ mang lại cho bạn vô số cảm xúc và đó là điều cá nhân đối với bạn và cách bộ lọc thông qua bạn rất quan trọng. Và điều quan trọng là mọi người hãy để những phản ứng và cảm xúc riêng của họ là thứ xuất hiện từ bạn. Nếu bạn kết hợp bức ảnh bạn nhìn thấy ở nhà của bà mình với những thứ khác, tất cả sẽ thành một thứ. Và điều quan trọng cũng cần biết là thực hiện từng việc một. Giống như ai cũng đang làm, “Tôi đến Motown và tôi sẽ mặc đồ đó và hát các bài hát của Motown”. Làm điều đó luôn có cảm giác giống như một bức tranh biếm họa và hề hề và tham chiếu quá rõ ràng, dễ đoán và bạn không thể tiến lên phía trước.”

Trong một cuộc phỏng vấn và bạn đã nói một hình ảnh của Junior M.A.F.I.A. đã truyền cảm hứng cho buổi biểu diễn iHeart Music Awards “Bitch Better Have My Money” của Rihanna vào năm 2015. Bạn có thể nói về điều đó như một sự tham khảo không?
“The Junior M.A.F.I.A. – tham chiếu cho chiếc trực thăng, khoảnh khắc đó ở đoạn rap giữa thập niên 90, New York, giống như độ cao của sự dũng cảm, bạn biết đấy, nghĩ đến tinh thần thể hiện trong con người như thế nào, sau đó là di chuyển như thế nào? Và rồi, bạn sẽ thể hiện điều đó như thế nào trong một khung cảnh duy nhất và trong hai giây… bạn sẽ có được sự dũng cảm.

Và nó giống như, bạn biết đấy, tôi không biết ai đã từng đưa trực thăng lên sân khấu trước đây. Hãy để tôi xem liệu tôi có thể biến điều đó thành hiện thực không. thặt sự bản thân nó đã là một bước đi khôn ngoan rồi. Bài diễn cũng hỗn tạp như chính bài hát vậy. Nó có cùng sự dũng cảm với Junior M.A.F.I.A. nhưng tôi không muốn làm điều đó kiểu giống 1:1. Điều quan trọng là nó không trở thành hài cổ điển, và rằng tất cả chúng tôi đang cố gắng ăn mặc sao cho giống Aaliyah và tạo ra những bài hát giống cô ấy hoặc rằng chúng tôi đang cố gắng trở thành ‘thập niên 90’ blah blah blah. Nhưng bạn chắc chắn thấy rất nhiều những người làm theo cách như vậy. Mọi người đều đang làm những video hoặc bìa album throwback này và tôi thấy chúng thật tệ vì chúng không thú vị cho lắm. Bởi vì họ không phát triển văn hóa về phía trước, và với tôi, tôi nghĩ rằng điều quan trọng là nếu bạn lấy một cái gì đó từ quá khứ thì chính là bạn đang kết hợp nó với một cái gì đó hiện tại hoặc tương lai.”

OK và điều này không liên quan, nhưng nó chỉ thú vị vì chúng tôi vừa xem những bức ảnh cũ của Roc-A-Fella và Jay-Z, Dame và Biggs trong văn phòng. Và họ sẽ bắn Jay-Z tại bàn làm việc hoặc trong phòng họp. Và văn phòng bạn vừa thiết kế hoàn toàn trái ngược với điều đó. Nó rất ấm áp và chào đón. Bạn có thể nói một chút về không gian đó?
“Vâng. Điều buồn cười về Jay là anh ấy là một con người cực kỳ thành công. Và anh ấy cực kỳ tham vọng và tiếp tục tham vọng. Nhưng tham vọng của anh ấy không phải là số ít. Tham vọng của anh ấy không chỉ là tài chính. Tham vọng của anh ấy là càng nhiều kiến ​​thức, và theo kiến ​​thức, tôi muốn nói đến mọi thứ, từ học thuật đến trí tuệ cá nhân đến trí tuệ cảm xúc cho môi trường của bạn. Sự tiến hóa của những gì bạn thấy trong hình là dũng cảm, ông trùm thô lỗ này, đối với con người ngày nay. Và anh ấy là một người cố vấn tuyệt vời cho rất nhiều người trong chúng ta. Và anh ấy đã tiến hóa. Không gian này là anh ấy. Tôi thiết kế không gian nhưng tôi thiết kế nó cho anh ấy. Nó rất hấp dẫn. Anh ấy là một người chu đáo và luôn mời gọi nên điều đó rất phù hợp với cách anh ấy điều hành. Anh ấy thực sự tò mò. Anh ấy yêu nghệ thuật và ngày càng quan tâm đến nội thất và đồ đạc, đồng thời anh ấy nhận ra không gian của bạn có thể ảnh hưởng đến trạng thái cảm xúc của bạn như thế nào. Anh ấy là một người tuyệt vời để làm việc theo cách đó.”